Apr 25, 2009

Posted by Picasa

Apr 22, 2009

Multinationals take a longer view of Vietnam

Multinationals take a longer view of Vietnam

Email Picture
Damon Winter, Los Angeles Times
Vietnam's motivated workforce, stability and young population attracted investors. But companies found that many university graduates lacked the practical and technical training needed for careers with them.
Companies scale back as they confront limitations in Vietnam's workforce and other issues.
By Don Lee April 11, 2009
Reporting from Ho Chi Minh City -- Just a couple of years ago, this city was among the hottest investment zones in Asia.Multinationals as large as chip maker Intel Corp. and smaller firms such as Ampac Packaging, a Cincinnati-based maker of shopping bags for Gap and Target, flocked here and to other parts of Vietnam. They set up plants to complement or, in some cases, replace facilities in China that were becoming increasingly expensive to operate. "China plus one," they called it.


Now, with the global downturn and China reasserting itself as the low-cost producer, Vietnam is feeling the effects of a different trend: "China minus one."In central Ho Chi Minh City, also known as Saigon, an apartment tower that would have been one of the city's tallest buildings has been draped in green for months. Pinched for cash, its owner, Daewon Group of South Korea, stopped work on the development even after reaching the top floor. It's one of many foreign projects in the region that have been halted or put off indefinitely.Taiwan's Wistron Corp. had planned to plow millions into building a laptop factory in Vietnam last winter, to supplement its main plant in the Shanghai area.
"Right now it's just more or less on hold," spokesman John Collins said.Taiwanese investment in Vietnam in the first two months of this year was just one-fifth of what it was a year ago, said Catherine Chi, a senior director at Taiwan's Chamber of Commerce, one of the largest foreign groups here. The government in Hanoi is expecting foreign capital inflows to fall by more than half this year.Japanese companies such as Sony Corp. and Canon Inc. have closed or reduced operations in Vietnam. Chinese automaker Lifan Group suspended plans to make cars here.By other measures, Vietnam's economy is faring better than most in the region. Thanks to a rise in trade of consumer goods, government spending on infrastructure and numerous plant openings in the past, the country's gross domestic product, or total economic output, is likely to grow by 5.5% this year. That would be the second highest in East Asia after China, according to the World Bank.Vietnam's comparative advantages include its motivated workforce, political stability and young population.But the last couple of years also have been sobering to foreign managers. They've learned that Vietnam, with a population of about 87 million, isn't a smaller version of China.Though it shares East Asia's Confucian values of education and family, Vietnam doesn't have China's command-and-control way of getting things done quickly. Businesses complain that, even after several years, workers still haven't finished the highway from Ho Chi Minh City's airport to downtown. Unlike China, relocation of families is painstakingly slow.Nor does Vietnam have the depth of skilled labor that some thought. While young Vietnamese show a penchant for learning, universities tend to be heavily theoretical. Many of their graduates lack the practical and technical training needed for careers at multinational companies.Intel found that out recently when it screened new hires for a $1-billion chip assembly and testing facility that it's building here. The Santa Clara-based company managed to recruit enough engineering and skilled labor for its first wave of staffing, but realized it would need to build a talent pipeline if it wanted to grow in Vietnam, said people familiar with the situation. Intel is now trying to help local universities develop curriculum and programs.Intel didn't respond to a request for comment, but other Western companies also have begun to take a longer-term view of Vietnam."There's been some rethinking," said Sesto Vecchi, an attorney and consultant in Ho Chi Minh City for the last two decades. Although most foreign investors remain bullish on Vietnam over the long haul, he said, "there's probably a more realistic sense now of how many people are available to support a fast high-tech industry."In some ways, Vietnam's recent troubles have as much to do with China's improved business climate than with any particular failing of its own.Over the last decade, Vietnam had looked more appealing as the U.S. imposed anti-dumping duties on Chinese-made products such as furniture and plastic bags. At the same time, Chinese wages soared, as did raw material costs. Labor laws stiffened. The Chinese yuan surged in value. And authorities thumbed their noses at labor-intensive businesses, eliminating export tax rebates and cracking down on environmental and safety laws."The era of China as a low-cost, manufacturing-for-export market has come to an end," the Shanghai American Chamber of Commerce declared in March 2008, noting that nearly one out of five companies surveyed had concrete plans to relocate some of their China operations to other countries, notably Vietnam.But the global credit crisis and ensuing recession changed all that. The Chinese government revived export tax rebates and has beefed up infrastructure. China's commodity prices fell, the yuan stabilized and officials backed away from pressing employers too hard, lest more plants close and jobs disappear.The same chamber survey a year later found that the percentage of companies planning to relocate out of China had dropped by half, as had the number of respondents expressing concern about China losing its competitive edge."The larger companies that have had the experience of looking elsewhere have returned to China," said Dean Ho, the Shanghai-based vice president of Unison International, an investment and consulting firm. Some of them couldn't find enough good workers, he said. Others found rival countries had their own challenges.Liu Guizhong, deputy director of foreign trade for China's Galanz Group, the world's largest microwave oven producer, remembers visiting Vietnam last April. He and his colleagues liked what they saw.They got visas easily upon arrival. Ho Chi Minh City boasted several port facilities. Liu said production wages in Vietnam would be around $60 a month per worker, about half that of rural China and about one-third what Galanz pays workers in China's coastal cities.Galanz was considering three sites in Vietnam to build a $25-million plant, including the sprawling suburbs around Ho Chi Minh City near the Saigon River. Then Vietnam's economy went into a tailspin. Inflation soared to 28% last summer, fueled by soaring commodity prices and rampant speculation in real estate and stocks. Vietnam's currency sank. A series of labor strikes at garment and footwear plants added to the turmoil.Galanz retreated. Like others, it now wants to wait until the global financial storm passes. Vietnamese authorities have rolled out new tax relief and other incentives to lure back investors, but Galanz remains noncommittal."Many companies are evacuating, so we decided to hold our plans," Liu said. At the moment, "there are too many negative aspects."

Apr 17, 2009

Posted by Picasa

Apr 16, 2009

Không đề


Mình cứ ngỡ như vừa phá tung được 4 cánh cửa và chạy ào ra đón nắng...Xuân đem đến cho người ta nhiều cảm xúc, một chút nóng, một chút lạnh, một chút bình yên, một chút vấn vương. 

Chuyện học cũng vậy, kì này có 2 cái môn học cũng khiến mình có cái cảm giác đó, vượt qua những lối mòn và suy nghĩ các vấn đề một cách rộng mở, toàn diện hơn. Nghe tiếng thở dài của bà giáo người Ấn khi xem xong một đoạn phim trên youtube về tình trạng sử dụng thuốc trừ sâu của nông dân nước này thấy thế giới thật bất công. Và nó sẽ vẫn luôn như thế. Đúng là con người không ai tự nghĩ rằng mình may mắn hơn hàng triệu người khác, mà chỉ thấy mình chưa bằng người khác, và cần phải đua cùng nhiều người khác. Rồi cuối cùng nhận ra là cái vòng luẩn quẩn kiếm tiền-tiêu tiền-kiếm tiền. Định nghĩa thế nào là Đủ, là Hạnh Phúc tựu chung lại, nếu để cho người khác áp đặt thì có thể sẽ nó trở thành vũ khí giết mình, mà nếu là mình tự đặt ra, thì điều đó hoàn toàn có thể đạt được và trong tầm tay của mỗi người.

Có một em hỏi mình, chị ơi bố mẹ em bảo đi du học nhanh rồi còn về lấy chồng. Rõ là rất nhiều nhiều người vẫn bị ám ảnh bởi cái từ "lấy chồng". Nếu nghĩ rộng hơn một chút, có rất nhiều thứ để làm trong cuộc sống này, nhưng người ta không nhìn ra, nên "rỗi rãi" đến mức là không yêu, không lấy chồng thì chẳng biết làm gì. Hì hì, mình nghĩ đơn giản lắm, mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên thôi. Có rất nhiều thứ để làm, để có một đời sống riêng thú vị, và rồi sẽ có thêm một người thú vị. 

Muốn nói với bạn mình rằng...life is beautiful ^^

Mar 19, 2009

Đọc Nước Mỹ, nước Mỹ


Xâu chuỗi các câu chuyện chính trong tập truyện, tôi cho rằng nó khá giống một bộ phim truyền hình thực tế quay lại toàn bộ đời sống của một nghiên cứu sinh Việt Nam tại Mỹ. Rất thực. Rất cụ thể. Người ta có thể biết được nhân vật “tôi” đó, ăn gì, uống gì, đi đến những đâu, đang loay hoay như thế nào với cuộc sống ở một đất nước đa văn hoá, đa chủng tộc, nhiều cơ hội và cũng đầy những cô đơn này. Lướt qua các trang sách, bạn có thể được biết đến hầu hết các nhãn hiệu phổ biến của Mỹ như snack Doritos, nước ngọt Pepsi, giấy toilet Scott, đến hãng viễn thông Verizon Wireless hay các thành phố nổi tiếng như New York, Boston, Chicago… luôn được nhắc đi nhắc lại. Bên cạnh đó là những thứ giấy tờ tuỳ thân “sát sườn” như I-20 cho người du học, H1B visa cho người đi làm, và cái mơ ước về thẻ xanh (greencard) để chính thức một ngày trở thành công dân Mỹ (Canada, Canada). Rồi những khó khăn trong cái hoài bão được đến với tri thức đỉnh cao, được tự do trong công việc và tư tưởng, những biến đổi trong suy nghĩ, lối sống, rồi “shock văn hoá ngược” khi trở về Việt Nam (Những ngày ở Việt Nam, Cách mạng baby).

Bìa cuốn sách Nước Mỹ, nước Mỹ của Phan Việt

Có thể nói Phan Việt đã thành công trong việc lột tả một cách chân thực cuộc sống của những người nhập cư hoặc đang sinh sống, làm việc tại Mỹ, về lối sống Mỹ, những giằng co trong tâm tưởng trong cuộc hành trình để khẳng định chính mình, đi tìm chính mình. Những giằng co về tâm lý đó với tất cả những ai bước chân ra thế giới, tiếp cận một nền văn hoá khác đều ít nhiều phải đối mặt. Nước Mỹ không chỉ hoa lệ như người ta vẫn thấy. Có một nước Mỹ mà sau những mức lương 80 ngàn hay 100 ngàn đô la một năm, đằng sau cái “danh” của một người tri thức, là cả một quá trình đấu tranh và vật lộn chứ không hoàn toàn là hạnh phúc.

Trong số những truyện ngắn chính của tập truyện, Nghiên cứu sinh và Một chuyến bay đêm có thể nói đã bộc lộ điểm mạnh của Phan Việt trong việc lột tả diễn biến tâm lý nhân vật giữa cái vô thức lẫn lộn với thực tại. Những suy nghĩ vô hình dưới ngòi bút của Phan Việt trở nên hữu hình cứ như là người ta có thể nắm lấy, cầm lấy nó được: “Tự do không thể thói thường kéo mình chìm dần xuống; tự do không thể cho đám đông uốn nắn tâm lý của mình, biến mình thành phần tử đồng dạng trong cả biển người xám xịt giống hệt nhau về thói quen sống, nhất là thói quen xấu, nhất là sự độc ác vô hướng” (Một chuyến bay đêm).

Lối viết của chị có một điểm đặc biệt là lặp lại từ như một “hiệu ứng” tương đối nhiều, điều này thể hiện ngay trong tựa đề “Nước Mỹ, nước Mỹ” (cũng là tên truyện ngắn đầu tiên của cuốn sách) hay Canada, Canada; Ái khanh ơi ái khanh. Đó có thể coi là một sáng tạo, nhưng có lẽ những nốt thăng giáng từ vựng sẽ hay hơn nếu như tác giả tập trung hơn nữa về mặt nội dung, cốt truyện.

Đây cũng là cuốn sách mà tôi thấy tác giả khá mạnh bạo khi đề cập đến sex rất chi tiết, cũng như không ngần ngại dùng các từ chửi tục cả tiếng Anh Mỹ và tiếng Việt. Tất nhiên việc sử dụng các yếu tố đó trong câu chuyện là có chủ ý của tác giả, nhưng nếu để nói về tính hiệu quả, cũng như “thẩm mỹ” trong văn chương thì tôi chưa thấy thuyết phục. Các từ văng tục đó liệu có đủ cao trào đến mức chị phải dùng lặp đi lặp lại trong câu chuyện của mình không? Nếu trong Nước Mỹ, nước Mỹ, nước Mỹ khiến người ta ngộp thở mà phải thốt lên “fucking America”, thì trong Ái khanh ơi ái khanh, cô vợ có phần quá đanh đá, ghen tị với chồng mình, “Tại sao trên đời lại có những người như Phong; họ sinh ra đã có trí thông minh thiên bẩm; họ làm cái gì cũng dễ dàng; họ thậm chí có thể tự tạo ra khó khăn trong cuộc sống để giải trí, để thách thức bản thân như một trò tiêu khiển. Nhưng còn tôi – dù có cố gắng cũng không thể nào vượt qua những trang sách dịch bốn đô một trang?”, để rồi phải liên tục văng tục (trong suy nghĩ???). Đây có phải là sự bức xúc “đáng có” trên con đường đi tìm “đời sống thực” mà tác giả muốn truyền tải. Vâng, tất nhiên đó là thực, có những chuyện thực là như thế. Như chị tâm sự trong lời nói đầu, đó là “sự quyết liệt trong theo đuổi sự thật”. Nhưng bên cạnh những sự thật rất hiển nhiên mà xã hội nào ít nhiều cũng có, ý nghĩa của nó là gì khi tôi thấy mình như đang xem một bộ phim không nội dung, chỉ toàn những cảnh ăn, uống, đi lại, cãi vã, chửi rủa… rồi thấy như có cả ông quay phim đứng sau màn hình đang lia lia ống kính. Phan Việt vẫn chưa thoát ra khỏi cái “thực” của mình là một nghiên cứu sinh ngành công tác xã hội, nên các nhân vật trong câu chuyện của chị quanh đi quẩn lại vẫn là hoặc là Thuỷ (Nước Mỹ, nước Mỹ) hoặc là “anh” (Nghiên cứu sinh), hoặc là “tôi” trong cái bóng của chính chị và người chồng làm kỹ sư điện tử.

Vì thế, Nước Mỹ, nước Mỹ có lẽ thiên về một cuốn bút ký hơn là một tuyển tập truyện ngắn.

Điều thú vị với tôi lại là những câu chuyện ngăn ngắn bonus trong tập truyện. Chúng đơn giản và không khiến người ta kỳ vọng quá nhiều khi đọc vì biết đó chỉ là những lời chia sẻ thật dung dị trong suốt cuộc hành trình trên đất Mỹ của tác giả. Tuy vậy vẫn có một số còn chưa được chọn lọc lắm, ví như Thầy Robert Sachs, tôi cho là hơi trẻ con. Cái mới duy nhất mà tôi thấy, có lẽ là yếu tố thông tin rất “đắt giá”: “thầy là cây cao bóng cả trong ngành” và “nổi tiếng trong giới tri thức Mỹ”.

Posted by Picasa

Feb 27, 2009

Sharon - Smurfitkappa

“Từ bé, tôi đã phải tự kiếm tiền tiêu vặt. Mọi người thường nghĩ con gái triệu phú thì sẽ có xe hơi và tài xế riêng, nhưng tôi thì phải tự đạp xe tới trường. Cứ thế, tôi lớn lên với những bài học về giá trị của đồng tiền và luôn nghĩ ra mọi cách để kiếm tiền, chứ không ngồi quanh quẩn trong nhà phí thời gian vô ích”. Sharon

Lời khuyên giá trị nhất của cha cô, người đang có trong tay khối tài sản trị giá 450 triệu Euro, là “làm việc chăm chỉ, luôn luôn hết mình vì công việc, chỉ làm nếu huy động được đủ vốn và không gánh quá nhiều nợ nần”.
http://vnexpress.net/GL/Kinh-doanh/Kinh-nghiem/2009/02/3BA0BABB/

http://www.smurfitkappa.com/

Feb 7, 2009

Tết Việt ở Mỹ: "Ai cũng đổi sang tuổi con trâu"

(TuanVietNam) "Sang đến Mỹ ai cũng đổi sang tuổi con trâu!", một bạn sinh viên Việt Nam trả lời rất nhanh và hồn nhiên khi một người bạn Mỹ hỏi "Bạn tuổi con gì?" - Đó là một trong những dòng thư gửi của các bạn người Việt sống ở nước ngoài gửi về Tuần Việt Nam nhân dịp năm mới.

* Hoàng Khánh Hòa (từ Ohio, Mỹ): Thiêng liêng hai chữ "cộng đồng"

Cách đây bốn tháng, khi đang còn ở Việt Nam chuẩn bị cho một năm du học ở Mỹ, tôi vẫn không thể mường tượng cuộc sống của mình trên đất Mỹ xa xôi sẽ như thế nào. Thành phố Dayton nơi tôi đặt chân đến là một thành phố nhỏ của bang Ohio. 

Cộng đồng người Việt ở đây không lớn, cỡ vài nghìn người, nhưng cũng đủ để mọc lên một vài cửa hàng bán đồ Việt Nam, hoặc các cửa hàng của người Trung Quốc, mà mọi người hay gọi là “Chinese store” sẽ nhập các thực phẩm mà khách Việt Nam hỏi mua. Cách đây 20 năm, tìm những thứ này ở đây thì không dễ như bây giờ, khi mà cộng đồng người Việt ngày càng đông hơn.

Và điều thú vị là ở Mỹ, nhưng bạn sẽ có cảm giác đang đi du lịch khắp thế giới, vì đâu đâu cũng có rất nhiều cửa hàng đến nhà hàng treo biển Chinese, Indian, Mexican cho đến Thai, Vietnamese. Mỗi khi gặp nhau, mấy chị em du học sinh chúng tôi lại kéo đến quán Linh’s và thưởng thức các món từ khắp Bắc, Trung, Nam rất quen thuộc như chả giò, nem cuốn, bún bò Huế, hủ tiếu, mì xào…

Lần đầu tiên đến quán, được gọi món bằng tiếng Việt, rồi bỗng chốc nghe một điệu nhạc Nam Bộ da diết, trong lòng trào lên một nỗi nhớ nhà thật khó tả. Nhưng tôi cũng nhận ra đâu đó một cảm xúc thật ấm áp vì mình được thưởng thức những hương vị quê hương ngay trên đất Mỹ xa xôi, một điều giản dị như vậy nhưng quý biết bao nhiêu khi phải xa nhà và làm quen với một cuộc sống hoàn toàn mới.

Ngày Tết đầu tiên xa nhà đang đến gần. Trước Tết một tuần, cộng đồng người Việt Nam ở Dayton đã tổ chức đón Tết khá đông vui. Ngoài việc tái hiện một số nghi lễ truyền thống như lập bàn thờ cúng tổ tiên, người già thắp hương cầu chúc, người trẻ được lì xì mừng tuổi mới, các tiết mục ca nhạc ba miền cũng được mọi người từ già đến trẻ góp vui rất nhiệt tình.  


Một sự chuyển tiếp thế hệ đang thể hiện rất rõ trong cộng đồng người Việt ở đây. Thế hệ những người Việt Nam sang Mỹ từ những năm 1975 bây giờ đã là các cụ ông cụ bà, hoặc nếu chưa có cháu nội cháu ngoại thì con cái cũng đã trưởng thành và đang ở đâu đó trên đất Mỹ học tập, sinh sống và làm việc. Đối với người già, những kí ức về Việt Nam vẫn còn đau đáu. Đối với người trẻ, đó là một hình ảnh vừa hư vừa thực vì những gì mà họ biết cũng không hơn từ tranh ảnh, sách báo, và những câu chuyện kể lại từ cha mẹ.

Tuy vậy điều đáng mừng đó là thế hệ người Việt thứ hai ở Mỹ đều đang rất nỗ lực để khẳng định mình trong xã hội Mỹ cũng như tiến lên những nấc thang cao hơn trong học vấn và nghề nghiệp, nhưng họ vẫn mang theo những giá trị rất Việt Nam: thông minh, chăm chỉ và cởi mở. Họ có thể nói hoặc không nói được tiếng Việt, dù thế Việt Nam như những gì mà họ biết là một đất nước thanh bình, kinh tế đang rất phát triển, và họ đều tự hào về điều đó.

Biểu diễn tiết mục Táo Quân bằng tiếng Việt trong Lễ mừng năm mới Kỷ Sửu 
ở Mỹ (ảnh tác giả cung cấp)


Và tôi cảm nhận rõ hơn giá trị của hai chữ "cộng đồng” ý nghĩa như thế nào. Nếu không có những người Việt Nam sinh sống ở đây ngày càng đông, làm sao tôi có thể mua được bánh chưng cho ngày Tết hay nấu cho mình những món ăn quen thuộc. Dù không được ngồi quây quần cùng bà nội, bố mẹ và anh chị, tôi vẫn cảm thấy một cái Tết ấm áp đang đến gần.

Gian hàng bán đồ Tết trong ngày lễ do cộng đồng người Việt tổ chức. Vậy là Tết năm nay, dù ở nước Mỹ xa xôi, tôi vẫn được thưởng thức bánh chưng xanh và dưa muối.

Một mùa xuân mới, ở một đất nước "mới"

Một thoáng Hà Nội giữa lòng nước Mỹ (Ảnh tác giả cung cấp)


Khi tôi đang ngồi viết lại những dòng cảm xúc này, nước Mỹ đã chính thức có tổng thống mới được hơn 8 tiếng đồng hồ. Liệu rằng có sự kết nối nào giữa việc ăn Tết theo văn hóa nước mình và sự kiện nhậm chức của vị tổng thống thứ 44 của đất nước cờ hoa? 

Tôi chỉ cảm thấy cả hai sự kiện đều đem đến cho tôi những xúc cảm mạnh, khi nghĩ về cuộc sống, về con người trong những ngày năm hết Tết đến. Bao giờ cũng vậy, một năm cũ qua đi, chúng ta thường dành một chút tĩnh tâm nhìn lại những gì chúng ta đã làm được, và nghĩ đến tương lai là một năm mới, liệu điều gì đang chờ đón ở phía trước.

Chờ đón xem lễ nhậm chức qua CNN

Hình ảnh người dân Mỹ, đặc biệt là những người Mỹ da màu cực kỳ phấn khích chờ đón buổi lễ nhậm chức tổng thống khiến tôi nghĩ mình như đang sống trong một đất nước sắp có chiến tranh, và Obama xuất hiện như một vị anh hùng dân tộc chuẩn bị lãnh đạo toàn bộ nhân dân tham gia vào cuộc chiến đó. 

Đây không phải là cuộc chiến như nước Mỹ đã tiến hành ở Việt Nam, hay Iraq, mà là cuộc chiến của tư tưởng, của sự cam đảm dám vượt lên những lối mòn. 

Nước Mỹ đương nhiên không phải là một thiên đường từ trên trời rơi xuống, như Obam nhấn mạnh “Điều vĩ đại không tự nhiên mà có. Chúng ta phải giành lấy nó”

Nguồn gốc của sự hùng mạnh đó chẳng phải là cái gì cao xa, đó chính là từ bàn tay lao động mà ra. Và dĩ nhiên cũng giống như bất cứ xã hội nào, nước Mỹ cũng có vô số những khiếm khuyết, như từ chính trị cho đến kinh tế, đơn giản như mọi thường chỉ trích lối sống Mỹ là thực dụng và người Mỹ làm việc quá nhiều. 

Tính lịch sử của Obama có lẽ không cần phải nhắc lại nữa. Điều khiến tôi ấn tượng nhất đó chính kiến của ông khi quay trở lại điều cốt yếu tạo nên sự hùng mạnh của một quốc gia, đó là yếu tố “con người”. Tin vào con người, tin vào tương lai, và hi vọng thay vì sợ hãi.  

Những ngôn từ đầy truyền cảm trong bài diễn văn nhậm chức có lẽ cũng chỉ có cơ hội xuất hiện khi đất nước “lâm nguy”. Và cũng có biết bao nhiêu người dân Mỹ ngày hôm nay, đã khóc khi nghe lời tuyên thệ nhậm chức của vị lãnh đạo đất nước. Họ thấy mình trở nên can đảm hơn, mạnh mẽ hơn và dám dấn thân hơn vì một tương lai tốt đẹp hơn phía trước. 

Dù nước Mỹ vẫn tự hào với nền giáo dục số một thế giới, tổng thống mới vẫn tiếp tục nhấn mạnh cải cách nền giáo dục tốt hơn nữa, để mọi người dân đều có thể tiếp cận với giáo dục và trở thành những người lao động có trình độ, cạnh tranh với thế giới. Và biến đổi khí hậu điều mà một nước lớn như Mỹ vốn ít quan tâm, thì giờ cũng đã được nhắc đến như là một vấn đề của sự phát triển bền vững.

Chỉ với hai điểm đó, tôi nhận ra một điều rằng người Mỹ đã rất tỉnh táo để không ngủ quên trên chiến thắng. Sau một ngày tưng bừng với các bài hát chúc mừng, các bài phát biểu, các cuộc diễu hành, mỗi người lại quay trở về với công việc hiện tại, và cùng nhau cố gắng vì một ngày mai tốt đẹp hơn, không chỉ cho họ mà còn cho thế hệ tương lai. 

Và cuối tuần này đón Tết xong, tôi lại quay trở lại với việc học hành bận rộn của mình. Tôi biết rằng những trải nghiệm này thật không dễ có được, vì thế mà phải tranh thủ từng phút giây, để một ngày nào đó khi trở về, tôi có thể chia sẻ được nhiều điều với mọi người ở quê nhà.  

Và như bao người, tôi cầu mong một năm mới tốt đẹp đang chờ đón tất cả chúng ta ở phía trước. 

Thu Trang (từ New York, Mỹ): Năm Trâu, ai cũng muốn đổi sang tuổi... con trâu

       Con trâu là đầu cơ nghiệp. Ảnh: ngonnennho.net

Có lẽ Tết Kỷ Sửu năm nay, cộng đồng người Việt tại Mỹ ăn tết lớn để mừng "năm tuổi" của mình. "Sang đến Mỹ ai cũng đổi sang tuổi con trâu!", một bạn sinh viên Việt Nam trả lời rất nhanh và hồn nhiên khi một người bạn Mỹ hỏi "Bạn tuổi con gì?". Có lẽ đây là một câu nói đùa nhưng đâu đó cũng phản ánh sự thật về cuộc sống hiện tại của cộng đồng người Việt tại đây. 

Chắc chắn là mọi người có cái lý tại sao lại chọn cho mình tuổi con trâu thay vì các con vật khác làm biểu tượng rất Á Đông của mình. Có thể ở một góc độ nào đó, những tính cách của con trâu mà người ta thường nhắc đến như cần cù, thân thiện, thực tiễn, giữ vững lập trường, quan điểm, chiến lược và tôn trọng giá trị đạo đức lại là những đặc tính mà bạn bè quốc tế thường nhắc đến, nhận định trong phong cách làm việc và tính cách của người Việt.

Cái lý đầu tiên có thể bắt nguồn từ câu tục ngữ của ông cha ta - Con trâu là đầu cơ nghiệp. Đối với người Việt định cư, họ tin chắc vào sự hy sinh, cần cù làm việc của họ hôm nay sẽ được đáp trả bằng sự thành công trong học vấn và sự nghiệp của con cháu họ. 

Một điều rất đáng trân trọng là trong chương trình lễ hội tết năm nay của cộng đồng người Việt, các nơi đều có sân chơi dành riêng cho trẻ em như cuộc thi viết tiếng Việt đẹp và thi kể chuyện dân gian hay. Ngoài những nghi lễ truyền thống, giáo dục cho các em giữ được tiếng mẹ đẻ trên đất khách là một sự đầu tư đầy ý nghĩa và khích lệ các em trong những ngày Xuân ngoài.

Niềm hy vọng chung: "Con của mình cũng có thể có cơ hội như Obama". 
Nguồn: Economist

Tết năm nay cũng trùng vào lễ nhậm chức của Tân Tổng thống Mỹ nên mọi người luôn miệng bàn về niềm hy vọng. Đợt bầu cử vừa qua đã là một minh chứng cho sự đáp trả những nỗ lực trong học tập, làm việc cần cù, thông minh, sáng tạo, chiến lược và xuất thân trong một gia đình rất bình thường. 

Dù ủng hộ cho Đảng Dân chủ hay Cộng hòa, sau cuộc bầu cử, trong thâm tâm của người Việt tại đây đều có chung một niềm hy vọng: "Con của mình cũng có thể có cơ hội như Obama!" Vâng, niềm hy vọng sẽ là một khởi sắc đầy tốt đẹp cho những ngày đầu Xuân.

Đối với các bạn làm việc tại Mỹ, đầu cơ nghiệp của họ có lẽ là sự sáng tạo, năng động, chăm chỉ, thân thiện và không ngại làm nhiều việc hơn các đồng nghiệp để có thêm kinh nghiệm. Trong tình hình kinh tế hiện nay tại Mỹ, với những tính cách này đã và đang giúp các bạn cạnh tranh để kiếm việc làm. Quan trọng hơn, là giữ và được thăng chức trong những môi trường làm việc có tính cạnh tranh về chuyên môn rất cao như Liên hiệp quốc, các công ty Tài chính, Công nghệ, Viện nghiên cứu hàng đầu thế giới....

Khi trao đổi về truyền thống của người Việt là hoàn tất các công việc của năm cũ trước tết và đón một năm mới với các điều tốt đẹp, một người bạn Mỹ của tôi đã kể lại kinh nghiệm mà cô không bao giời quên khi làm việc cho một tổ chức phi chính phủ tại Washington DC trong những ngày cuối năm tết Dương lịch. 

Trong ba năm làm việc và quản lý nhiều nhân viên quốc tế, chỉ có những cộng sự người Việt của cô ấy đồng ý làm việc cho đến hết thời khắc giao thừa. Với mong muốn hoàn tất các công việc còn lại, và để các đồng nghiệp mình có một kỳ nghỉ sớm hơn với gia đình, và khi trở lại văn phòng làm việc phấn khởi hơn vì mọi cái đã được chuẩn bị tốt. Tôi không hề biết các bạn Việt Nam đó là ai để cám ơn họ. Vì họ đã âm thầm làm cố thêm một chút. Vì vậy, người bạn tôi đã có cái nhìn rất tích cực và thiện cảm về cả dân tộc Việt.

 Phải "cày bừa" thật kỹ để không phụ công cha mẹ

Với các du học sinh, sự khởi đầu của các bạn lại càng sớm hơn và đầy chông gai hơn vì phải xa gia đình và thích nghi nhanh với nền văn hóa, môi trường học tập, bạn bè, và cách nhìn mới. Việc bắt đầu của họ là học tập chăm chỉ để có thể theo kịp về ngoại ngữ với các bạn trong lớp. Hầu hết các em đều rất thông minh, sáng tạo và nhận ra rất nhanh được những điểm mạnh và yếu của mình qua các môn học, tham gia các hoạt động xã hội, văn hóa và thể thao.

 Năm nào cũng là năm "tuổi trâu" với người Việt ở Mỹ. Ảnh: nguoivienxu

Có dịp trao đổi với các em được học bổng toàn phần về các chuyên ngành được xếp vào bậc cao nhất tại Mỹ, học được ở các em tính chiến lược và sử dụng tối đa những mặt mạnh của mình từ khi học trung học hay đại học. Hầu hết các em đều sống với tâm niệm rằng: "Phải cày chị ơi!, sang đây mà không học thì thua người ta nhục lắm và uổng công bố mẹ mong đợi".

Cày được hiểu là sự siêng năng và cần cù trong học tập. Các em hướng dẫn nhau cách tìm trường và ngành học tốt nhất, và chuẩn bị cho mình nhiều kiến thức để đạt được các yêu cầu của trường mà các em muốn vào. Khi còn ngồi ở ghế nhà trường, các em đã biết chọn những kỹ năng nào đầu tư để có được những việc làm mà các em mong muốn sau khi ra trường. Các em tự cho mình là "tuổi con trâu" vì khi ở nhà thì chẳng có khái niệm "cày", nhưng sang đây thì lại nhận ra rất nhanh cái giá của sự cày cật lực này.

Con trâu cũng là một hình ảnh rất gần với trẻ thơ và sự mộc mạc. Đọc các tin tức về tết năm nay tại Việt Nam, thầm vui vì đã có nhiều chương trình Xuân nhằm đem lại cái tết đầy ý nghĩa cho các trẻ thơ, nhất là các em có hoàn cảnh khó khăn. 

Từ những chương trình văn nghệ Xuân Yêu Thương, chương trình xã hội Ước Mơ của Thúy... đến những sự hỗ trợ của các doanh nghiệp và cá nhân, thông qua các phương tiện như email, nhật ký điện tử cá nhân (blog), trang web để kêu gọi mọi người thêm một tay giúp các trẻ nghèo có một cái tết ấm áp hơn. 

Đọc những lời kêu gọi của các bạn qua những email, blog ... mới cảm nhận hết được câu tục ngữ: "Của cho không bằng cách cho". Các bạn đến với các em bằng những tấm lòng và cảm nhận thật được sự thiếu may mắn của các em nhỏ và các đồng bào vùng sâu vùng xa. Ngoài truyền thống nhớ về tổ tiên, gia đình, thầy cô và những người ân nhân, tết các bạn đã cho mọi người thêm một bài học là tết sẽ đầy ý nghĩa hơn nếu mình cùng nghĩ đến những người kém may mắn hơn mình.

Với đặc tính rất cần cù, thân thiện, giữ vững lập trường và tôn trọng giá trị đạo đức trong mọi công việc, hy vọng trong năm Kỷ Sửu này, mỗi chúng ta sẽ nhận được sự đáp trả đầy khích lệ.

  • Thu Trang - Khánh Hòa (từ Mỹ)